tieuvinhngoc

Cai nghiện ma tuý “chui” vẫn tạo được “thương hiệu”…

30/06/2020 Admin 0 Bình luận

Còn nhớ cách đây mấy năm, Báo Quảng Ninh từng đã có loạt bài viết về một cơ sở cai nghiện ma tuý “chui” của một tư nhân ở Cẩm Phả. Cho đến nay, về mặt pháp lý, cơ sở cai nghiện này vẫn chưa được coi là hợp pháp, bởi vẫn chưa có giấy phép hành nghề…

Thế nhưng, điều đáng nói hơn là tuy vẫn đang hoạt động “chui”, song chủ cơ sở cai nghiện này lại đã “mở rộng” địa bàn ra rất nhiều tỉnh, thành trong cả nước. Và ở đâu nó cũng đều tạo dựng được “thương hiệu” của mình…

Đến thăm cơ sở cai nghiện ma tuý của Tiêu Vĩnh Ngọc ở Quy Nhơn.

Từ câu chuyện 4 năm về trước…

Tiêu Vĩnh Ngọc, chủ của cơ sở cai nghiện ma tuý nói trên, vốn là một thanh niên người Cẩm Phả vào Nam sinh sống từ năm 1982. Ngọc có chín chị em, bảy trai, hai gái. Bốn đứa em trai của Ngọc lần lượt nghiện ma tuý và ba đứa đã “dính” HIV. Đau buồn trước gia cảnh bất hạnh, bà mẹ của Ngọc mất trước, rồi ông bố cũng “ra đi”…Ngọc là ”đầu tầu”, phải cùng chị gái oằn lưng, chẳng những lo cho chín miệng ăn, mà còn phải lo cả tiền mua…ma tuý cho bốn đứa em nghiện, mua thuốc cho ba đứa em đã nhiễm  HIV để chúng kéo dài ngày sống…

Sức người có hạn ! Nếu cứ thế này mãi thì ngay Ngọc và chị gái cũng kiệt sức. Cách duy nhất để cứu cả gia đình là phải bằng mọi cách cai nghiện ma tuý (CNMT) cho chúng – Ngọc nghĩ vậy và quyết đi “học nghề”…

Anh lân la đến các cơ sở CNMT ở các quận trong thành phố, xin danh sách, địa chỉ những người được kể là đã cai nghiện thành công. Lần đến hàng trăm địa chỉ ấy, Ngọc tìm hiểu xem hư thực thế nào và hỏi cả kinh nghiệm những người đã cai nghiện bằng thuốc Đông y…

Ngọc mầy mò, ”chế tạo” đến gần trăm mẻ thuốc, hỏng mẻ này, nấu mẻ khác. Thậm chí, sau mỗi mẻ thuốc nấu thử, Ngọc lấy ngay mình ra để… thí nghiệm. Nếu uống một chén, thấy cơ thể vẫn bình thường, anh uống tiếp chén thứ hai, thứ ba…

Có lần, Ngọc uống đến 8 chén, chỉ thấy tức bụng, chứ không sao cả, anh mới lần lượt cho từng đứa em, uống thử… Hễ thấy mẻ thuốc nào có dấu hiệu làm dịu các cơn vật vã, quằn quại của các em, anh lại tìm cách gia giảm, nấu thử mẻ khác. Cứ vậy, sau hơn hai năm trời quên ăn, quên ngủ… Ngọc đã tìm ra “bảo bối”, cai nghiện được cho cả bốn đứa em…

Đầu năm 2007, Ngọc về thăm quê cũ, thị xã Cẩm Phả. Tình cờ anh gặp cô giáo H. Qua tâm sự, Ngọc biết cô giáo H. có người cháu (tên T) vì buồn chán cảnh gia đình nên đã sa vào ma tuý, rồi trở thành ‘con nghiện” nặng. Vì là chỗ thân tình, Ngọc đã nhận lời cai nghiện cho T.

Ngay đêm hôm ấy, Ngọc cho T uống một chén thuốc nâu sẫm, như nước vối. Cả đêm, T ngủ rất ngon. Gần trưa hôm sau, T vẫn còn cảm giác thèm ma tuý, nhưng cảm giác bị “giòi rúc trong xương” thì giảm hẳn. Sau bảy ngày uống thuốc và được Ngọc chăm sóc, T mất hẳn cảm giác thèm ma tuý và hai tháng sau, T xin được việc làm tại xí nghiệp N…

Nhiều gia đình có con em bị mắc nghiện ma tuý ở thị xã Cẩm Phả thấy vậy kéo nhau đến nhờ Ngọc giúp. Nể lời cô giáo H và đáp ứng nguyện vọng thiết tha của gia đình người nghiện, Ngọc thuê hẳn căn nhà số 8, phố Trần Khánh Dư, làm nơi cai nghiện…Và chỉ trong vòng ba tháng, Ngọc đã cai nghiện cho hơn một trăm người, trong đó chỉ có 7, 8 mười người tái nghiện…

Tiếng lành đồn xa, người nghiện ma tuý từ Hồng Gai, Hải Phòng v.v tấp nập kéo về Cẩm Phả, có ngày vài chục người. Nhưng thật trớ trêu là cơ sở cai nghiện ma tuý của Tiêu Vĩnh Ngọc lại chỉ hình thành “tự phát” nên không được cơ quan chức năng cấp Giấy phép hành nghề… (Như Báo Quảng Ninh từng phản ảnh trong  phóng sự với nhan đề: “Cẩm Phả có một Trung tâm cai nghiện chui”…).

Và cũng trong dịp này, Báo Tiền Phong, tiếp sau đó là Báo Văn Nghệ  v.v. cũng đề cập đến câu chuyện về một loại “thần dược” cai nghiện ma tuý vừa rẻ tiền, vừa hiệu nghiệm của Tiêu Vĩnh Ngọc.

Sau các phóng sự trên, ngày 28/12/2008, Phó Thủ tướng Trương Vĩnh Trọng, Chủ tịch UB phòng chống HIV/AIDS và tệ nạn MT, tại công văn số 8840/VPCP – KGVX, yêu cầu các Bộ: y tế, Công an, Lao động và Thương binh xã hội, cùng UBND tỉnh Quảng Ninh “ xác minh, làm rõ… báo cáo Thủ tướng Chính phủ”..

.Ngày 16/6/2009, Viện kiểm nghiệm thuốc Trung ương – Bộ y tế, có phiếu phân tích số 39G – 541, trả lời: “Thuốc CNMT của Tiêu Vĩnh Ngọc, sau khi thử nghiệm trên 40 chuột nhắt trắng: Không nhận thấy biểu hiện ngộ độc. Tất cả chuột (thử nghiệm), đều ăn uống, sinh hoạt bình thường…”.

Từ sau kết luận của Viện kiểm nghiệm thuốc Trung ương và qua phản ánh của báo chí, bác sĩ Phạm Ngọc Bích, Phó giám đốc Trung tâm nghiên cứu sức khoẻ và môi trường – Tổng hội Y học Việt Nam, đã về tận cơ sở CNMT của Tiêu Vĩnh Ngọc. Ông khẳng định: Cơ sở CNMT của Ngọc là một “mô hình lý tưởng”. Kinh phí cho một ca nghiện chỉ hơn hai triệu đồng, gồm cả tiền thuốc, tiền ăn, ngủ bảy ngày, mỗi ngày bốn bữa, là rất hợp với người nghèo…

Tháng 12/2009, Giáo sư- Viện sỹ Phạm Song, nguyên Bộ trưởng Bộ Y tế, đã cùng bác sĩ Phạm Ngọc Bích về cơ sở CNMT của Tiêu Vĩnh Ngọc ở Cẩm Phả. Giao lưu với gần 30 người cai nghiện ở đây, ông nhận xét: Thuốc CNMT của anh Ngọc không có độc hại là quý rồi. Nơi cai nghiện thông thoáng, không phải tường cao, cổng gác, người cai nghiện không bị ức chế, gò bó, sinh hoạt thoải mái

Cai nghiện cho hơn hai ngàn người cắt cơn, êm ái, nhẹ nhàng, không ai vị sốc, bị tai biến thuốc và sau hàng năm cai nghiện mà có trên 60% chưa tái nghiện là một thành công đáng ghi nhận…

Đến việc mở rộng địa bàn của “thầy Ngọc”…

Được sự khích lệ của nhiều chuyên gia có uy tín trong ngành Y tế, trong gần 4 năm qua, Tiêu Vĩnh Ngọc đã mở thêm nhiều điểm cai nghiện ma tuý ở các tỉnh, thành trong cả nước, từ Hà Giang, Hoà Bình, Hưng Yên đến Nghệ An, Quy Nhơn, Biên Hoà v.v.

Và vào trung tuần tháng 10-2010 vừa qua, nhà báo Tạ Kim Hùng, người đã từng theo sát câu chuyện cai nghiện ma tuý “chui” của Tiêu Vĩnh Ngọc ngay từ những ngày đầu tiên ở Cẩm Phả cách đây gần 4 năm, đã có dịp đi thăm các cơ sở cai nghiện “ngoại tỉnh” của anh. Trò chuyện với chúng tôi, nhà báo Tạ Kim Hùng kể, ở đâu ông cũng được chứng kiến những câu chuyện đầy xúc động của những “con nghiện” khi nói về “ân nhân” của mình là Tiêu Vĩnh Ngọc.

Đặc biệt, ông thực sự ngạc nhiên khi hai “tay lái lụa” đã đưa ông đi suốt chặng đường hơn ngàn cây số đến các điểm cai nghiện từ Khoái Châu (Hưng Yên) qua Yên Thuỷ (Hoà Bình), đến Nghĩa Đàn (Nghệ An), rồi vào Quy Nhơn…lại chính là hai “con nghiện” từng cai nghiện tại cơ sở của Tiêu Vĩnh Ngọc ở Cẩm Phả.

Một người tên là Vũ Trung Hà, sinh năm 1970, vốn làm nghề lái taxi, quê ngay thị xã Cẩm Phả. Hà nghiện ma tuý thâm niên hơn chục năm, từng năm lần, bẩy lượt đi CNMT nhưng vẫn tái nghiện.Bốn năm trước, Hà đi xét nghiệm máu, thầy thuốc bảo anh bị nhiễm HIV/ AISD, sắp đến giai đoạn cuối. Hà  gầy rộc đi, ẽo ợt như cò ốm gặp mưa. Nghe mọi người giới thiệu, Hà đến cơ sở CNMT của Tiêu Vĩnh Ngọc, xin cai để kéo dài ngày sống…

Và rồi, như “bệnh hiểm gặp thuốc tiên” chỉ uống một chén thuốc và sau bảy ngày được chăm sóc, Hà gần như không còn cảm giác thèm ma tuý. Vì vui, Hà xin ở lại chỗ Ngọc hai tuần nữa mới về. Sau thời gian cai ở đây, Hà ăn khoẻ, tăng cân như gà công nghiệp. Cai xong, Hà trở lại nghề lái taxi. Khi biết Ngọc mua xe ô tô, để cảm ơn thầy, Hà tình nguyện đến xin lái xe và trở thành tài xế “cưng”, đưa Ngọc vào Nam ra Bắc…

Còn người thứ hai tên là Nguyễn Khắc Cường, sinh năm 1978, quê ở huyện Yên Định, Thanh Hoá. Cường thuộc dạng con nhà giàu. Bà mẹ và chị gái Cường có cửa hàng tân dược và kinh doanh vàng bạc…. Là con trai một, đẹp trai, láu lỉnh, được nuông chiều, Cường bí mật “chơi” ma tuý từ trước ngày trúng tuyển vào Đại học an ninh.

Đang học, cậu bị nhà trường phát hiện nghiện , rồi bị đình chỉ học tập. Cường về quê và vẫn “ngựa theo đường cũ”, tiếp tục dùng ma tuý. Năm sau Cường lại thi và trúng tuyển vào Trường Đại học Thể thao, rồi lại bị phát hiện nghiện ma tuý…

Cường bỏ học, về quê, chơi bời xả láng, nhưng sức khoẻ có dấu hiệu ngày càng sa sút. Đi xét nghiệm máu, thầy thuốc bảo Cường nhiễm HIV khiến cả nhà hoảng sợ. Sau 4 lần đi cai, vẫn  tái nghiện, Cường gặp lại anh bạn nghiện đi cai ở Cẩm Phả về sau hơn một năm. Anh ta khuyên Cường ra Cẩm Phả gặp Tiêu Vĩnh Ngọc, xin tự nguyện cai.

Sau 8 ngày cai, Cường thấy hết cảm giác thèm ma tuý. Về quê, xét nghiệm lại, hoá ra Cường không bị… nhiễm HIV. Lần đi xét nghiệm trước, nhầm! Niềm vui khiến cả gia đình Cường xúc động. Họ coi Tiêu Vĩnh Ngọc như một ân nhân….

Cường đi học lái xe và mỗi lần Ngọc có chuyến đi xa, cần hai tài xế thay nhau lái, chỉ gọi điện thoại cho Cường, cậu lập tức: “- Dạ, thưa thầy, em sẽ có mặt ngay”. Ngồi trên xe, mỗi lần nhắc đến Ngọc, cả hai “chú tài” đều tự hào: “Thầy Ngọc là ân nhân của chúng cháu đấy bác ạ!”…

Thay lời kết

Có thể nói, sau chuyến đi, những điều “mắt thấy tai nghe” đã làm nhà báo Tạ Kim Hùng rất xúc động. Ông nói: “- Nhà nước ta có quy chế, tôn vinh những Nhân tài thiên bẩm như: ông Thần đèn Luỹ, mới học hết lớp bảy mà di chuyển an toàn nhiều công trình, có cả một ngôi đình lớn, đi xa mấy trăm mét, không cần ô tô, cần cẩu. Hay mấy bác nông dân học lớp bốn mà chế tạo được máy cắt lúa, tuốt lúa, bóc lạc v.v.

Thậm chí còn dám thử lắp ráp, chế tạo cả máy bay… Vậy thì có gì lạ nếu như Tiêu Vĩnh Ngọc, trình độ lớp ba, sắp vào tuổi 46, không  vợ, không con, sáu, bảy năm rồi, chỉ suốt ngày, đêm “chúi mũi vào” mò mẫm, sản xuất ra thuốc CNMT với biệt danh “Thần dược” mà hiệu quả trong 3 năm qua đã khẳng định rõ ràng? Tôi thì tôi nghĩ, nếu được đầu tư và hướng dẫn công nghệ, chắc chắn thuốc CNMT của Ngọc còn tốt hơn.

Và nếu được lưu hành, thuốc của anh sẽ giúp được cho hàng triệu người thoát khỏi ma tuý, điều ấy thật quý hoá lắm sao? Vậy sao không thể cấp giấy phép hành nghề cho những cơ sở sản xuất này nhỉ?”

Nghe ông nói vậy, tôi cũng chỉ biết im lặng, bởi còn gì để nói thêm nữa?

Theo Quốc Kim / Báo điện tử Quảng Ninh

Miền Nam: 0902103608 Miền Bắc: 0946421182
popup

Số lượng:

Tổng tiền: